Một nhóm săn "thầy mo"
Tại
Papua New Guinea (PNG), nạn mê tín dị đoan tin rằng có “phù thủy pháp
thuật thần thông” lâu nay vẫn hoành hành nên cần phải tiêu diệt, và
nhiệm vụ này của một tà giáo ăn thịt người chuyên săn "thầy mo" để ăn
thịt. “Món” này được gọi là “thịt heo dài” !...
Ăn “thịt heo dài”
là “một nền văn hóa truyền thống” của PNG, một đảo quốc nghèo ở Nam Thái
Bình dương. Văn hóa này tồn tại ở những vùng vùng hẻo lánh hồi cuối thế
kỷ 20, khi PNG còn là thuộc địa của Úc.
Đánh chén món “pín” người
Cảnh sát cho biết tà giáo ăn thịt người
có khoảng từ 700 đến 1.000 người tại nhiều làng nghèo. Các nghi can tin
rằng nếu ăn các bộ phận ngũ tạng của các “thầy mo”, họ sẽ tiếp thụ được
những năng lượng siêu nhiên, cơ thể chống được đạn, không bị bệnh hoạn,
không gặp xui xẻo, tai nạn hoặc bị chết.
Hồi tháng 7. 2012, cảnh sát PNG bắt 29
tên của một băng đảng “săn phù thủy vì tội giết và ăn thịt 7 người đàn
ông bị chúng buộc tội là “thầy mo lang băm”.
Chúng giết chết 7 người này, ăn não của các các nạn nhân và chặt dương vật của họ để “nấu lẩu” !
Một nghi can cho biết: “”Chúng tôi ăn
não nạn nhân rồi đem tim, gan, dương vật cùng các bộ phận khác về nhà để
các đầu bếp chế biến thành năng lượng khác cho người nhà ăn”.
Cảnh sát nói đó là mê tín dị đoan, nhưng
tất cả các thành viên tà giáo đều biết ăn thịt người. 29 nghi can
gồm 8 phụ nữ đã bị buộc tội cố ý giết người, đã bị lãnh án tử hình.
Cảnh sát trưởng xác nhận 29 nghi can dùng rựa “xử” 7 nạn nhân vì nghi họ là “thầy mo”.
Các nghi can cho rằng chẳng làm gì sai
phạm và đã khai họ công khai xử tử các nạn nhân, vì các “thầy mo” lợi
dụng những trò phù thủy để “thu phí chữa bệnh cao”: tống tiền dân làng
nghèo, thậm chí đòi hỏi phụ nữ trong làng phải cho các “thầy mo” quan hệ
tình dục.
Để thuê một “thầy mo” nhằm biết được
nguyên nhân cái chết của người thân hoặc nhờ trục xuất ma quỷ khỏi người
bị ám, người làng có thể phải “cúng” 1.000 kina tiền mặt (475 USD) cùng
một con heo và một bao gạo, nhưng cũng có “thầy mo” đòi sex, dù quan
niệm đạo đức của tà giáo là “thầy mo” không được ngủ với vợ của người
khác hoặc với con gái còn trẻ.
Một thủ lĩnh nói có lẽ vì bị “thầy mo chơi trèo” nên các nghi can đã đi săn “bọn dâm tặc” ngủ với vợ họ.
Ruồi là lực lượng trinh sát
Vài năm qua có vài vụ được cho là “săn
thầy mo” và ăn thịt người. Năm ngoái có tin ông nọ bị “thầy mo” xui
khiến đã ăn thịt đứa con trai mới cất tiếng khóc chào đời.
Năm 2009 có tin một bà lột trần truồng
rồi bị thiêu sống. Năm 2013, một cô giáo bị tra tấn trước mặt mọi người,
rồi bị dân làng chặt đầu sau khi buộc tội cô giáo là “thầy mo” trù ếm
một người hàng xóm.
Người làng đã trở thành những “người săn
phù thủy” khi cầm súng, rựa và búa để lôi cô giáo Helen Rumbali cùng
chị gái và hai đứa cháu gái khỏi nhà cô, rồi họ châm lửa đốt căn nhà ra
tro.
Họ buộc tội Rumbali 40 tuổi là “phù
thủy” phải chịu trách nhiệm về cái chết của một người làng bị bệnh. Họ
nói biết thủ phạm là ai, nhờ họ đi theo…một đàn ruồi từ mộ người chết
bay về đến nhà Rumbali, và mộ người chết có đầy dấu vết của một nghi
thức ma thuật.
Cảnh sát đến can thiệp thì đã quá muộn,
Rumbali bị chặt đầu sau khi bị tra tấn. Người chị và hai đứa cháu bị đâm
nhiều nhát dao chỉ được dân làng thả sau cuộc thương lượng với cảnh
sát.
Vụ chặt đầu cô giáo Rumbali xảy ra hồi tháng 4.2013. Hai chị em cùng hai người cháu bị tra tấn suốt 3 ngày.
Vài ngày trước đó, 6 phụ nữ khác cũng bị tra tấn bằng những thanh sắt, và một người bị chôn sống trong một buổi “tế thần”.
Hồi tháng 2.2013, một người mẹ trẻ cũng bị buộc tội là “phù thủy”, bị thiêu sống ngay trước mắt một đám đông.
Vấn
đề là ở PNG có “Luật phù thủy” từ 42 năm trước, cho phép niềm tin “phù
thủy” của người dân có thể được vận dụng làm một phần lý do bào chữa cho
việc giết ai đó bị nghi giỏi làm trò “trù ếm, ma thuật”.
Hồi
tháng 5.2013, chính phủ PNG đã phải hủy luật này sau khi xảy ra nhiều
vụ bạo lực. Nhà nhân chủng học Richard Eves nói “Không bảo đảm sẽ kết
thúc được những vụ “săn phù thủy” vì tỷ lệ cảnh sát trong dân quá thấp.
Khi
có một tay tội phạm vũ trang đòi máu, vài anh cảnh sát chẳng thể làm
gì. Sự thật là cảnh sát PNG cũng tin kẻ bị buộc tội là “phù thủy” gieo
rắc cái chết cho người khác”.
các chuyên gia nói những vụ bạo lực liên
quan “tội phù thủy” đã bị “đổ dầu vào lửa” bởi sự khác biệt về kinh tế
khiến người ta nuôi dưỡng sự ganh tỵ, ghen tuông, chứ không bởi niềm tin
“có phù thủy”.
Họ nói sự ghen tỵ gây ra nhiều hận thù,
người không có của ghét ghen người giàu có khá giả, nên họ mượn cớ “phù
thủy” để giết người khác, không cho người khác có thể giàu thêm, khi hầu
hết trong 7 triệu cư dân PGN là nông dân nghèo tá túc trong các mái lều
tranh.
Trong trường hợp này, rõ ràng Rumbali
bị kết án là “phù thủy” chỉ là một cái cớ, chứ gia đình cô sống khá giả,
chồng và con trai của cô giáo đều là công chức, sống trong một ngôi nhà
kiên cố bằng gỗ, và gia đình cô đều học cao, có địa vị cao trong xã
hội.
“Phù thủy” làm “chỉ điểm”
Liên
Hiệp Quốc đã phải ghi nhận hàng trăm vụ bạo lực liên quan “phù thủy và
săn phù thủy” ở PNG, chủ yếu xảy ra ở những vùng hẻo lánh ít báo cáo
thông tin.
LHQ phát hiện xảy ra nhiều vụ tấn công “phù thủy” nhưng hầu như kẻ “săn phù thủy” đều không bị trừng phạt.
Luật
sư Miranda Forsyth thuộc đại học quốc gia Úc nói: “Niềm tin của người
PNG là nếu họ không giết người ấy thì người ấy sẽ tiếp tục gieo rắc cái
chết và sự xui xẻo, bệnh tật cho dân làng”.
Các nước láng giềng Vanuatu và Quần đảo
Solomon cũng tin vào “phù thủy” nhưng họ lại không phải trải nhiệm cùng
mức độ bạo lực cực đoan như PNG.
Một giải thích khác về niềm tin vào “phù
thủy” là ở tỉnh Chimbu của PNG, theo nhà nhân chủng học Philip Gibbs
chuyên nghiên cứu về phù thủy. Ông cũng là một linh mục đạo Thiên Chúa
sống ở PNG từ 41 năm qua.
Ông giải thích: người ta chôn người chết trong mộ xây bằng bê-tông, để xác chết không bị những con vật ma quái nhỏ ăn thịt.
Người dân tin các con thú này có thể
“ám” người sống, nên dân làng phải cậy nhờ các thầy lang-phù thủy
“chỉ điểm” ai bị quỷ ma ám. Người bị nghi được cho là vào ban đêm sẽ hồn
lìa khỏi xác để biến thành một con thú nhỏ nào đó.
Linh mục Gibbs nói người bị nghi “ma ám”
thường bị tra tấn để buộc khai nhận và đôi khi bị giết. Ông cũng giải
thích gia đình người bị nghi ngờ thường phải vội rời bỏ nông trại, chỉ
đem theo một số vật dụng cần thiết trong một cái bao.
Vì thế, dân làng sẽ phải quyết định ai
sẽ “thừa kế”khu đất bỏ hoang, từ đó lòng tham, sự ganh tỵ bùng lên và
lại có thêm nạn nhân bị buộc tội “phù thủy”….
Tại
tỉnh Simbu vốn xảy ra nhiều vụ này, bác sĩ ở bệnh viện Kundiawa đang
giúp các gia đình hiểu lý do y tế hiểu vì sao người thân của họ chết vì
bệnh, nhằm loại bỏ nguy cơ xảy ra những vụ giết người trả thù mượn cớ
“giết phù thủy”.
Các
chức sắc tôn giáo cũng huấn luyện các tình nguyện viên tìm các cách
ngăn chặn những vụ “tố cáo phù thủy” tại các đám tang, và gởi tin nhắn
khi các tình nguyện viên nhận định một vụ “săn phù thủy sắp hình
thành”.
Bảo Vĩnh (tổng hợp)
0 nhận xét :
Đăng nhận xét