Trong
nghệ thuật, nhân tố “tự nhiên” ở người nghệ sỹ và thái độ riêng tư của
họ đối với thế giới không chỉ thể hiện phong cách diễn đạt độc đáo mang
tính cá nhân mà còn là yếu tố đặc thù của hoạt động sáng tạo nghệ thuật,
nghệ thuật không thể tồn tại nếu thiếu những yếu tố đó. Nếu như trong
khoa học, chủ thể sáng tạo không bộ lộ rõ trong kết quả nghiên cứu khoa
học như vậy, thì trong nghệ thuật, trong hình tượng nghệ thuật thể hiện
rõ thực tại, cũng như nhân cách độc đáo, đặc sắc có một không hai của
người nghệ sỹ.
Trong
sáng tạo nghệ thuật, những phẩm chất di truyền bẩm sinh có ý nghĩa quan
trọng tồn tại dưới dạng mần mống. Đó là những tiền đề tâm, sinh lý và
thuộc bình diện phát sinh loài (phylogénétíque) của tài năng.
Quá
khứ và hiện tại của văn hoá nhân loại được hiện thực hoá, xã hội hoá
trong tài năng thông qua sự phát sinh cá thể (ontogenès). Bởi vậy, tài
năng chính là sự thống nhất độc đáo, không lặp lại giữa nhưng cơ cấu cảm
xúc và cơ cấu lý tính của chủ thể sáng tạo nghệ thuật hay nói môt cách
khác nó là mối quan hệ biện chứng giữa cấu trúc tâm - sinh lý – lý trí –
tình cảm, cá nhân – xã hội của chủ thể sáng tạo nghệ thuật ở tính đơn
nhất của người nghệ sỹ. Quan hệ này được thể hiện ở tác phẩm nghệ thuật
và tác phẩm nghệ thuật là kết quả của một loại lao động đặc biệt của
người nghệ sỹ.
Là
hệ thống tổ chức phức tạp của nhân cách nghệ sỹ mang tính độc đáo có
một không hai, tài năng qui định phương hướng và khả năng sáng tạo; qui
định các loại hình nghệ thuật mà nhà nghệ sỹ lựa chọn; phạm vi các hứng
thú và các khía cạnh quan hệ của người nghệ sỹ với thực tại.
Không
thể hình dung tài năng của nghệ sỹ nếu thiếu phương pháp cá nhân và
phong cách với tính cách là những nguyên tắc ổn định để thể hiện quan
niệm và ý đồ bằng nghệ thuật. Tính độc đáo của tài năng nghệ sỹ không
chỉ được thực hiện trong tác phẩm nghệ thuật, mà còn như sự độc đáo của
hoạt động nghệ thuật, như quá trình sáng tạo ra các tác phẩm nghệ thuật
của họ. Những nghệ sỹ chân chính độc đáo không chỉ ở kết quả sáng tạo
của mình – trong những tác phẩm nghệ thuật đã hoàn thành, mà ở trong
phương pháp thể hiện chúng ở phong cách sáng tác chúng – nhưng yếu tố
qui định cá tính có một không hai của bất kỳ hình tượng nghệ thuật nào
do họ tạo ra.
Tất
cả những vấn đề nêu ở trên là điều kiện cần nhưng chưa đủ để hiện thực
hoá mang tính riêng biệt của người nghệ sỹ; chính vì vậy qúa trình sáng
tạo của người nghệ sỹ đều chịu ảnh hưởng trực tiếp, gián tiếp bởi những
điều kiện kinh tế – xã hội nhất định.
Tài
năng của người nghệ sỹ chỉ có thể hiện thực hoá trong những điều kiện
kinh tế – xã hội nhất định. Có những thời đại nhất định trong lịch sử xã
hội loài người đã tạo những điều kiện thuận lợi để phát huy và hiện
thực hoá tài năng nghệ thuật của người nghệ sỹ. Chẳng hạn, một thời đại
lớn đòi hỏi những người khổng lồ về tư tưởng và tầm vóc và nó đã sinh ra
những người như vậy như: Lêonađờvanhxi, Mikenlănggiơ, Raphaen của thời
kỳ phục hưng.
Công
nhận ý nghĩa quyết định của các điều kiện kinh tế – xã hội và chính
trị, cũng như không khí tinh thần trong việc hiện thực hoá tài năng
tuyệt nhiên không phải là tuyệt đối hoá chúng. Người nghệ sỹ không chỉ
là sản phẩm của thời đại, mà còn là người sáng tạo ra thời đại.
Để
đào tạo nghệ sỹ có tài năng, phục vụ cho lý tưởng xã hội, nhất là lý
tưởng chính trị thì yêu cầu trước hết là phải có sự nâng niu, qúi trọng
tài năng, dồn tâm sức vun đắp tài năng; chống khuynh hướng chèn ép tài
năng, làm cho tài năng bị thui chột, chỉ vì thói hư danh, đố kỵ, ích kỷ
và vụ lợi. Mặt khác, việc đào tạo nghệ sỹ không thể chỉ ở việc trang bị
tư duy luân lý, mà phải đi sâu phát triển khả năng cảm thụ đối với tư
duy hình tượng, làm như vậy để tránh biến những người có năng khiếu và
tài năng nghệ thuật trở thành những cán bộ lý luận hoặc những nhà quản
lý văn hóa đơn thuần.
Một
vấn đề cũng rất quan trọng là việc sử dụng tài năng. Trong mọi trường
hợp giáo dục và đào tạo mới chỉ là một khâu, một mắt xích trong toàn bộ
sự chuẩn bị cho hoạt động và phát triển của các tài năng. Vì vậy, việc
tạo nguồn nhân lực cho tài năng cần có sự kết hợp và sự thống nhất giữa
gia đình, nhà trường và xã hội, giữa việc đào tạo và việc sử dụng tài
năng. Nhà trường có thể tạo điều kiện thuận lợi cho sự phát triển tài
năng, nhưng xã hội không dùng đến và dùng không đúng hoặc chưa phát huy
hết khả năng vốn có của nhân tài cũng dẫn đến sự mai một các tài năng.
Bởi vậy, việc phát hiện, bồi dưỡng và sử dụng tài năng là một hệ thống
nhất quán, cần phải có chính sách đúng đắn và có kế hoạch quản lý cụ thể
của nhà nước.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét