Chào mừng bạn đến với Weblog daoduythanh!

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

Câu chuyện thứ 6 - Những chuyện khó tin – có thật




Tôi giờ như gà mắc tóc

Kính thưa các anh, các chị tòa soạn báo ANTG!
Thú thật, tôi vô cùng bối rối, đau khổ xen lẫn cảm giác nhục nhã xấu hổ khi đặt bút viết những dòng chữ này. Tôi năm nay trên đầu đã 2 thứ tóc. Cuộc đời đã vào chinh ra chiến, mọi buồn vui sướng khổ đều đã trải, mọi khó khăn thử thách đều đã vượt qua với bản lĩnh kiên cường của một người đàn ông từng mặc áo lính, chưa bao giờ biết khuất phục trước kẻ thù, thế mà bây giờ lại gục ngã trước mưu đồ của một người đàn bà.

Các anh các chị ơi! Biết bắt đầu câu chuyện của tôi thế nào đây, khi mỗi chữ mỗi dòng tâm tư tôi viết ra đây thật đáng phỉ nhổ mà tâm trạng tôi thì không biết trải đâu cho thấu nỗi nhục này. Thôi thì bây giờ tôi đành lòng kể ra tất cả, độc giả của quý báo hay các anh chị trong tòa soạn có phán xét tôi hèn hạ bạc nhược kiểu gì thì tôi cũng chấp nhận hết. Chỉ mong, câu chuyện này sau khi đến tay các anh các chị, xin các anh các chị cho tôi một lời khuyên chí lý để giúp tôi thoát khỏi tình huống trớ trêu này.

Tôi làm việc trong một đơn vị quân đội. Tôi được về hưu đầu năm 2011 khi bước sang tuổi 57. Trong đơn vị bộ đội, tôi cũng được giữ một chức vụ cấp phòng nho nhỏ nên mới kéo dài sang tuổi 57 mới về hưu. Tôi có một gia đình rất hạnh phúc, vợ tôi là Phó hiệu trưởng ở một trường THPT của thị xã TB. Vợ chồng tôi có 2 con, 1 gái và 1 trai. Con trai tôi đã tốt nghiệp đại học và ra trường đi làm ở trong cơ quan ngay gần nhà. Con gái tôi vừa xong năm thứ nhất của Đại học Sư phạm. Nói chung cuộc sống riêng tư của tôi rất hạnh phúc, tôi thật may mắn khi có một gia đình - một hậu phương vững chắc. Có thể nói, kinh tế gia đình cũng đủ sống, không giàu có nhưng cũng không đến nỗi thua thiệt. Tôi về hưu có thú chăm sóc vườn hoa cây cảnh và nuôi chim. Cuộc sống rất đỗi bình yên và hạnh phúc cho đến một ngày tháng 4 năm 2011.

Số là thời gian phục vụ trong quân ngũ tôi có được học cách bấm huyệt cạo gió và chữa cảm cho mọi người rất tốt. Khi về hưu nơi quê nhà, tôi đã không giấu tài, sẵn sàng chữa bệnh cho mọi người bằng tài nghệ cạo gió và bấm huyệt. Mọi người xung quanh khu phường nơi tôi ở đều biết tài lẻ của tôi.

Ai có bệnh, trúng gió, cảm lạnh, cảm cúm, đều gọi cho tôi giúp bất kể đêm hôm. Tôi làm việc này chủ yếu là từ thiện, giúp mọi người mà không tiền bạc gì. Ai quý thì mang đến cho vợ tôi chục trứng, con gà hay ít hoa quả ngon biếu tôi làm vui chứ không có ý gì khác. Ngay bên nhà tôi có một người phụ nữ, khoảng 52-55 tuổi.

Bà hàng xóm của tôi có một cậu con trai đi học xa, còn ông chồng thì nghe nói mấy năm nay bỏ nhà đi biệt tích không về. Nghe hàng xóm nói chuyện thì hình như ông ta theo gái, bỏ vợ, giờ vào Nam lập gia đình sinh sống ở trong kia rồi. Bà hàng xóm của tôi có vẻ cuộc sống cũng vương giả, ngày trẻ cũng buôn bán kinh doanh gì đó, giờ kinh tế đủ đầy, mà chỉ có mỗi một đứa con nên cũng nghỉ ở nhà không lam lũ gì nữa.

Một lần bà bị trúng gió, cũng nhờ người kêu tôi qua cạo gió bấm huyệt giúp. Tôi đã rất nhiệt tình đi ngay. Lần ấy, cạo gió cho bà xong, bà nhờ tôi bấm huyệt ở lưng vì kêu đau lưng. Thú thật ở tuổi ngoài 50 nhưng bà hàng xóm ăn uống đầy đủ, tinh thần thoải mái nên bà trông rất trẻ và còn xuân lắm. Tôi không có ý gì cả, chỉ là nhận xét như vậy, và là hàng xóm của gia đình nên tôi giúp hết sức nhiệt tình, trong cư xử tình cảm tình làng nghĩa xóm. Chỉ thế thôi.

Nhưng sau lần cạo gió ấy 10 ngày, tôi nhận được 1 cú điện thoại của bà hàng xóm gọi vào di động của tôi. Thú thật tôi vẫn cho mọi người trong khu phố nơi tôi ở số điện thoại di động của mình, ai cần thiết khi bệnh mà nhờ đến tôi thì gọi, tôi sẵn sàng giúp.

Và khi nghe giọng bà hàng xóm yếu ớt lào phào nói với tôi trong hơi thở ngắt quãng: Bác X ơi, em lại bị trúng gió hay sao mà người lạnh ngắt, thở không được nữa bác ạ. Bác mau đến giúp em với, không em chết mất”. Tôi vội vàng gác lại mọi việc để sang nhà bà ấy ngay. Khi tôi sang, thấy bà ấy nằm trên giường, trên người chỉ có mỗi một cái váy ngủ mỏng tang rất khêu gợi.

Tôi rất e ngại, bản lĩnh của một người lính, tôi chùn bước và định bảo bà mặc quần áo vào cẩn thận rồi tôi bấm huyệt cạo gió cho nhưng chưa kịp nói gì thì bà ấy đã thều thào: “Em chết mất bác X ơi, em bủn rủn tay chân không ngồi dậy được nữa. Hay là em tụt huyết áp, em chết mất thôi”.

Bà ấy nói xong chỉ thở dốc, thở dốc. Tôi hơi khó xử nhưng với bản lĩnh vững vàng của người lính, tôi nghĩ cứ xem cho bà ngay để cấp cứu kịp thời nếu lên huyết áp thật rồi mới tính. Với lại mình là người đàng hoàng, không thể có chuyện gì xảy ra được. Tôi lại gần giường bà thì thấy hai tròng mắt bà hàng xóm ứa ra hai giọt nước mắt.

Lúc này tôi quên cả e ngại chỉ nghĩ đến việc cứu người mà thôi nên đã xắn tay áo vào bắt mạch, xoa đầu day trán, bấm huyệt cho bà ấy. Tôi làm được một lúc thì người bà bắt đầu nóng dần lên, và bà quay ra khóc nức, vừa khóc vừa kể lể: “Thật nếu không có bác thì tính mạng em không còn. Em thật cô đơn, chồng bỏ đi biệt xứ, lúc đau ốm không có người đàn ông bên cạnh”. Bà ấy vừa khóc vừa với tay lấy cốc nước trên bàn đưa tôi. “Bác uống nước đi, có cốc nước nhân sâm em pha sẵn để cảm ơn bác”.

Tôi không biết động viên bà hàng xóm kiểu gì vì bà ấy cứ vừa khóc vừa nói: “Em mệt lắm, đầu đau như búa bổ, cả người đau nhức”. Tôi đành uống cốc nước và tiếp tục day huyệt cho bà. Tôi chỉ làm được có mấy phút thì thấy trời đất như chao đảo, tôi thấy bà hàng xóm bỗng nhiên ngồi bật dậy kéo rèm cửa và tụt chiếc váy ngủ ra. Tôi thấy tôi hình như đã ôm lấy cả cơ thể người đàn bà đang kỳ hồi xuân rừng rực ấy...

Nhưng tôi cũng không thể nhớ nổi điều gì đã xảy ra nữa. Khi tôi lơ mơ nhận thức ra mọi chuyện thì tôi thấy tôi đang quấn lấy người đàn bà ấy, trên người không một mảnh vải che thân. Trước mặt tôi là một cậu thanh niên trạc 30 tuổi. Cậu ta thản nhiên nói: “Xin lỗi hai bác, cháu chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi”.

Tôi bật dậy nhìn người đàn bà và hiểu ra mọi chuyện. Tôi vội vã mặc quần áo và trở về nhà. Suốt một tuần sau đó, tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Đúng như tôi dự đoán những gì sẽ diễn ra tiếp theo.

Người đàn bà ấy đã chủ động sang nhà gặp tôi và thực hiện tiếp bài tống tình của bà ta: “Anh! Thật ra em rất yêu anh. Em cũng không biết tại sao giữa chúng ta lại xảy ra việc đi quá giới hạn. Việc không may, cậu thanh niên kia đã quay phim lại hết cảnh ân ái của chúng ta. Em đã phải chuộc lại chiếc điện thoại có băng ghi hình ấy 20 triệu đồng rồi. Nhưng em rất nhớ anh. Anh có thể mỗi tuần sang với em 1 lần có được không?

San sẻ chút tình cảm cho người đàn bà tội nghiệp cô đơn này có được không anh? Anh làm thế thì tất cả chúng ta sẽ được yên ổn. Nếu anh không quan tâm đến em, em buồn lắm đấy, em quyết tâm giành anh từ chị nhà đấy”. Mọi chuyện thế là đã rõ. Tôi chết lặng người trước âm mưu tống tình ghê tởm của người đàn bà đang kỳ hồi xuân này.

Tôi không biết làm gì hơn trước những loạt tin nhắn đe dọa tới hạnh phúc của vợ chồng tôi và các con tôi. Nhất là con trai tôi đang chuẩn bị cưới vợ. Nếu bây giờ bà ấy tung tin thất thiệt, mọi chuyện rùm beng ra, chưa biết thực hư thế nào, phân giải thanh minh thế nào thì gia đình tôi cũng phải đối mặt với bao thị phi.

Vợ tôi sẽ sốc, các con tôi quá sốc, hình ảnh người chồng, người cha nhất mực tôn kính rồi sẽ ra sao trong gia đình? Rồi làng trên xóm dưới, rồi gia đình bên vợ sắp cưới của con trai tôi... rồi bao nhiêu thứ đe dọa nữa. Một người đàn ông dày dạn trên con đường binh nghiệp như tôi sao lại trở nên yếu đuối khờ dại trước âm mưu của một người đàn bà. Tôi quá hoảng hốt nên đành nhắm mắt đưa chân, cứ một tuần lại lẻn sang nhà bà hàng xóm một lần.

Thú thật lần nào bà ấy cũng cho tôi một cốc nước nhân sâm, tôi biết đó là nước pha thuốc kích dục nhưng tôi vẫn nhắm mắt uống vì tôi hiểu hơn ai hết tôi cần có sự trợ giúp mới làm thỏa mãn lửa tình hừng hực của bà ta. Mặc dù tôi là người đàn ông khỏe mạnh bình thường nhưng trước âm mưu mà bà ta đã bẫy tôi, tôi không thể nào có hứng thú nổi.

Để mua sự bình yên cho gia đình, giữ gìn hạnh phúc cho gia đình, tôi đã phải phục vụ tình dục cho bà ấy từ cuối tháng 4/2011 cho đến nay. Nhưng kinh khủng hơn là cách đây mấy ngày, lý do để thúc đẩy tôi viết thư tâm sự câu chuyện khó nói của tôi tới quý báo để xin lời khuyên là chính cậu thanh niên 30 tuổi ấy đã đến gặp tôi và nói lên một sự thật.

Cậu ấy kể rằng: “Suốt 1 năm nay, cháu là người đã phục vụ tình dục cho bà ta vì cũng không muốn hạnh phúc gia đình tan vỡ. Khi cháu không thể chịu nổi những đòi hỏi ngày một quá đáng của bà, cháu quỳ lạy bà xin bà tha, nhưng không ngờ bà ta tuyên bố xanh rờn là cậu phải tìm người thay thế cậu thì tôi mới đồng ý. Chính bà ta lên kế hoạch bẫy bác và bắt cháu ở đó quay phim lại từ đầu chí cuối để làm bằng chứng tống tình thì cháu mới được tha. Và sự có mặt của cháu để cho bác biết rằng có người thứ ba chứng kiến nên bác không thể chạy đâu cho thoát. Mặc dù đã có bác thay thế nhưng ham muốn tình dục của bà ta là vô độ, thỉnh thoảng bà ta vẫn nhắn tin gọi cháu đến phục vụ, nếu cháu không đến bà ta dọa sẽ cho vợ cháu biết và phá gia đình cháu. Nếu cháu phục vụ ngoan ngoãn thì bà ta cho tiền về nuôi vợ con. Quá nhục nhã, cháu quyết định bán nhà đưa vợ con đi nơi khác sinh sống để thoát khỏi bẫy tình của bà ấy.”

Các anh chị ơi, chuyện của tôi là như vậy. Nhưng tôi trên đầu đã hai thứ tóc rồi, làm sao có thể bán nhà đưa cả vợ và các con di chuyển đến chỗ khác được. Tôi phải làm sao bây giờ. Chỉ nghĩ đến một ngày sáng ra thức dậy, trên phố dưới làng râm ran việc ô nhục của tôi với bà hàng xóm tôi đã gần như đau tim không thở được.

Mấy tháng nay, tâm trí bất ổn, không ngủ được, lại phải phục vụ tình dục cho bà ta, tôi gầy gò, hốc hác, không còn thời gian tâm trí đâu mà yêu vợ thương con nữa. Vợ tôi cũng may là bận mùa tuyển sinh, bận công việc ở trường nên không để ý, chỉ nhắc tôi nhớ ăn uống chu đáo lo cho sức khoe chứ dạo này trông anh gầy lắm. Thỉnh thoảng trong bữa ăn vợ tôi lại mua đủ các món ngon và nài ép tôi ăn để bồi dưỡng sức khỏe. Các con tôi cũng quan tâm đến bố và chăm sóc bố nhiều lắm. Chao ôi, mọi người đâu có biết tình cảnh của tôi đang rối như tơ vò thế này.

T.V.C

Lời BBT:

Kính thưa bác TVC! Chuyên mục Chuyện khó tin nhưng có thật của Chuyên đề ANTGGT chưa bao giờ nhận được một câu chuyện có tình huống trớ trêu như của bác. Thật lòng, chúng tôi cũng rất bối rối, không biết khuyên giải bác như thế nào cho đúng. Có lẽ chúng tôi xin chuyển câu chuyện của bác tới độc giả, nhất là những người lớn tuổi đã từng trải, chắc sẽ có lời khuyên thông minh cho bác để giúp bác thoát ra hoàn cảnh này.

Theo chúng tôi, bác nên kiên quyết từ chối bà hàng xóm, nếu bác còn yêu vợ con và quý hạnh phúc gia đình mình. Nhưng trước khi quyết định tuyên chiến, bác hãy tìm hiểu luật và nói với bà ấy rằng nếu bà ta định tung tin, bôi nhọ danh dự của bác, bác sẽ tố cáo với công an toàn bộ sự việc.

Bác hãy thuyết phục anh H. và cả hai phải dũng cảm đối mặt trước sự thật. Nếu cần thiết hãy kể lại sự thật cho vợ và các con. Bác và anh H. chỉ là nạn nhân thôi, chúng tôi tin chắc rằng bác và anh H. sẽ được người đời thông cảm, vợ và gia đình người thân cũng hiểu được tình huống mà tha thứ cho lỗi lầm của bác. Kính chúc bác sức khoẻ và may mắn.



0 nhận xét :