Theo
vòng quay của trời đất, một năm chỉ có bốn mùa xuân - hạ - thu - đông.
Bốn mùa này tiếp nối nhau không dứt. Và nói theo kiểu cụ Nguyễn Du trong
"Truyện Kiều" thì "Sen tàn cúc lại nở hoa/ Sầu dài ngày ngắn đông đà
sang xuân". Nhưng đối với người cầm bút, mỗi năm còn có thêm mùa thứ năm nữa. Ấy là "mùa" trao giải thưởng và kết nạp hội viên. Trong mùa rất đặc biệt này, có khối chuyện buồn và cũng có khối chuyện vui. Trần Quốc Tiến sinh năm 1942, tuổi Nhâm Ngọ, quê Nam Định. Từ 1990 đến 2006, ông đã cho xuất bản 6 cuốn văn xuôi. Sau một thời gian miệt mài phấn đấu, đến cuối năm 1995 đầu năm 1996, khi 54 tuổi, ông chính thức được gia nhập Hội Nhà văn. Nhận được tin này, lẽ đương nhiên là ông vô cùng phấn khởi. Theo một số người kể lại: Chỉ sau đó ít ngày, ông cùng gia đình, họ hàng đã tổ chức đón danh hiệu này một cách tưng bừng, trang trọng và đầy lễ nghi. Ông vận áo the, khăn xếp theo đúng kiểu truyền thống và đội trên đầu một mâm lễ vật cùng tấm thẻ hội viên ra đình làng để… bái vọng và "báo cáo công trạng" với thành hoàng cùng các bậc tiền nhân. Trong không khí rất có màu sắc lễ hội, rất đông họ hàng và bạn hữu xa gần đã chúc mừng Trần Quốc Tiến và cầu mong cho ông tiếp tục vững vàng và tấn tới trong nghiệp viết. Năm ấy, Trần Quốc Tiến có cảm giác ngày tết đến sớm hơn hẳn mọi năm. Có thể nói: Hiếm có người nào tổ chức đón danh hiệu nhà văn lại có dấu ấn và nổi đình nổi đám như Trần Quốc Tiến. Sau 8 - 9 năm nộp hồ sơ, thời gian chờ ngày gia nhập Hội Nhà văn đối với nhà thơ Nguyễn Hòa Bình (Hà Nội) dài bằng một cuộc kháng chiến trường kỳ chống Pháp. Sinh thời, nhà thơ Trịnh Thanh Sơn lúc nào cũng sát cánh với Nguyễn Hoà Bình, quan tâm đến Nguyễn Hoà Bình và hy vọng sẽ có một ngày… Vậy mà mãi đến khi nhà thơ đàn anh về thế giới bên kia, mơ ước của nhà thơ đàn em mới trở thành hiện thực. Cuối năm 2010 đầu năm 2011, khi hay tin con trai mình đã "đi đến nơi, về đến chốn", thân mẫu nhà thơ Nguyễn Hòa Bình rất cảm động. Mặc dù lương hưu ít ỏi nhưng cụ vẫn nói với con trai: "Mẹ có dành dụm được một ít tiền, cũng định chi tiêu vào việc khác. Nhưng nay thấy con có tin vui, mẹ quyết định tặng con một chiếc tủ lạnh mới tinh mua bằng tiền túi của mẹ. Hãy coi đây như một phần thưởng của mẹ để chia vui với con!". Khi hay tin này, em trai nhà thơ Nguyễn Hòa Bình là Nguyễn Mạnh Cường đã tức tốc bay từ Sài Gòn ra Hà Nội. Gặp anh, Cường nói: "Em mừng lắm. Mừng hơn cả việc nếu anh có học vị thạc sĩ, tiến sĩ hoặc có chức này, tước nọ. Năm nay, chắc chắn đại gia đình nhà ta sẽ đón một cái tết thật lớn, thật vui và có nhiều ý nghĩa. Khi ra đây, em có mang một món tiền lớn. Bây giờ em mời anh đến siêu thị Parkson (một siêu thị lớn và rất có tiếng ở Thủ đô, bày bán nhiều hàng hiệu). Đến đây, anh thả sức mua, không phải nghĩ ngợi gì đến tiền nong cả".
Cho đến bây giờ, nhắc lại chuyện cũ, nhà thơ Nguyễn Hòa Bình vẫn còn bồi hồi. Nhà thơ Nguyễn Hòa Bình tâm sự: "Sở dĩ tôi vẫn giữ nguyên được cảm xúc của thời khắc ấy vì lúc nào tôi cũng coi thơ là cõi thiêng và đối với tôi, danh hiệu nhà thơ lúc nào cũng cao quý. Chưa kể là tôi còn phải rất vất vả vì nó". Sau khi in 4 - 5 tập thơ lục bát (cũng giống như nhà thơ Đồng Đức Bốn, cả đời chỉ sáng tác thơ lục bát) và sau khi nghỉ hưu, Trần Huy Tản di dời chỗ ở từ Hải Phòng đến Hà Nội. Sau hai năm chờ đợi, cuối năm 2011, đầu năm 2012, khi đã 63 tuổi, Trần Huy Tản mới được chính danh… nhà thơ. Phải nói là Trần Huy Tản rất hồi hộp, vì trước đó, khi Ban chấp hành Hội Nhà văn bỏ phiếu, có một người đã đưa một thông tin bất lợi cho ông: Thơ Trần Huy Tản rất giống thơ Đồng Đức Bốn. Dễ hiểu vì cái người có ý phá Trần Huy Tản biết rất rõ quan hệ thân thiết giữa ông và Đồng Đức Bốn qua nhiều năm, hồi còn ở Đất Cảng. Sau ông "thoát hiểm" nhờ ý kiến khách quan của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều: "Thơ Đồng Đức Bốn khác, thơ Trần Huy Tản khác". Sau khi biết tin mừng của cậu con trai, thân phụ nhà thơ Trần Huy Tản là cụ Trần Huy Hãn (lúc đó đã gần 90 tuổi) lập tức gọi taxi… Cụ Hãn vốn là dân dạy chính trị, kinh tế học, đã có nhiều năm làm chuyên gia giáo dục ở Ănggôla và là người rất yêu văn chương. Đến nơi, cụ bảo con trai: "Trở thành nhà văn là khó lắm! Có nhiều năm giảng dạy ở Trường Đại học Sư phạm, tôi biết rõ điều này. Tôi biết ở nơi tôi công tác, số người có được như anh, cũng không nhiều lắm đâu. Chỉ đếm được trên 10 đầu ngón tay thôi. Tôi chúc mừng anh. Bản thân tôi, hay tin này, cũng cảm thấy ngạc nhiên đấy. Mẹ anh vui lắm. Chỉ tiếc hôm nay, mẹ anh không được khỏe. Nếu không, cả hai chúng tôi đã cùng đến đây rồi. Mẹ anh cũng gửi lời chúc mừng anh". Trưa 20/12/2012, khi có việc đến số 9 Nguyễn Đình Chiểu - Trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam, bất ngờ tôi gặp nhà văn Đỗ Chu. Nhà văn Đỗ Chu giục tôi: - Chú có biết thằng Lương Văn không? Cái thằng viết văn ấy! Nhà nó ở gần ngõ Thổ Quan. Anh vừa nhận được tin nó qua được vòng Ban chấp hành rồi và đã trở thành hội viên… Bây giờ, chú phải đưa anh về nhà ngay, để anh còn gọi điện thoại báo tin cho nó. Trưa nay, chú không được đi đâu cả. Phải về nhà anh đấy! Tôi ngớ người ra, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhà văn Đỗ Chu giải thích: - Hôm nay, thằng Lương Văn nó sẽ khao chúng mình. Đã mấy năm nay nó trông ngóng mãi… Chúng mình phải nâng cốc với vợ chồng nó. Tôi đưa nhà văn Đỗ Chu về nhà ông ở Khu chung cư Đội Nhân bằng xe máy. Vừa về đến nhà, ông đã vội vã gọi điện thoại cho Lương Văn. Vừa nhấc máy, nhà văn Đỗ Chu vừa lẩm bẩm: "Cái thằng này đến lạ, gọi mãi mà không nghe… Chỉ thấy chuông điện thoại đổ hồi. Thế này là thế nào nhỉ? Hay là nó đang đi trên đường?". Sau khi nối được thông tin cho phu nhân của Lương Văn, nhà văn Đỗ Chu nói ngay: "Có tin vui rồi đó. Đến nhà tao ngay. Phải nửa tiếng nữa hả? Sao lâu thế? Vợ chồng mày nhớ mua một, hai cây giò Ước Lễ. Ngoài ra, không phải mua thêm gì cả. Tao đã mua một con gà mừng chồng mày rồi đó. Còn rượu thì khỏi lo. Nhà này rất sẵn. Nhớ đi đứng cho cẩn thận, kẻo sướng quá lại đâm vào đâu thì khổ". Trong lúc chờ vợ chồng Lương Văn đến, nhà văn Đỗ Chu lắc đầu: "Số thằng này vất vả lắm. Say sưa viết lâu lắm rồi, cũng in được dăm bảy quyển sách, vậy mà mãi đến năm nay mới… Hai vợ chồng nó rất tốt tính. Từ lâu, hai đứa nó rất gắn bó với nhau và sống bằng nghề làm quẩy đấy. Đêm nào cũng thức để sớm mai còn kịp có hàng giao cho người ta. Vậy mà vẫn ham viết tiểu thuyết. Và vì sinh nhai bằng nghề này nên nhiều người gọi nó là "Văn quẩy". Nó sinh năm 1960, cầm tinh con chuột, kém chú 5 tuổi chứ mấy". Chị Huyên - vợ Lương Văn kể: "Khi anh Đỗ Chu gọi, chồng em không dám nghe. Vì đã mấy lần, lần nào cũng nghe anh Đỗ Chu nói: Lại hỏng rồi. Thôi, đành để sang năm tính tiếp vậy. Chồng em sợ cái dớp ấy và lần này sợ lại được nghe tin xấu như mấy lần trước nên kiên quyết không nghe điện thoại". Dừng lại một lát để thở, chị Huyên nói tiếp: "Cả tuần lễ nay, em đi lễ nhiều nơi và cầu xin cho anh ấy. Đi xa, cũng có. Đi gần, cũng có. Có một nơi, thầy bảo: Cũng gay go đấy. Nhưng cuối cùng thì chồng cô cũng qua". Nhà văn Đỗ Chu phụ họa: "Thầy xem thế là đúng đấy. Thằng Văn chỉ thiếu một phiếu là… toi!". Nhà thơ Lương Tử Đức lại cho biết: "Hôm nhận được tin, người tôi lạng quạng, lạng quạng một lúc đấy". Nghe nói cách nay đã lâu, nhà thơ Lê Hồng Thiện (viết cho thiếu nhi), sau khi biết mình vào Hội, phấn khích quá, không biết làm gì, cứ cầm chổi quét đi quét lại khoảng sân trước nhà mà không hay sân đã… sạch bong từ bao giờ. Có lẽ nhà thơ đang "giải thoát" khát khao từng bị ghìm nén lâu năm theo cách của riêng mình ![]() |
||
0 nhận xét :
Đăng nhận xét