Hôm qua mình đến dự lễ 100 năm ngày sinh Lưu Trọng Lư gặp Trần Tiến, chưa kịp nói chuyện gì anh đã ghé tai mình, nói công tác nhậu của mày dạo này thế nào. Mình cười, nói yếu kém đi rất nhiều nhưng vẫn còn chơi được. Anh đập đùi vui vẻ, nói thế là hay rồi, xong cuộc này về nhà Nguyễn Mạnh Tuấn nhậu nhé. Tao hẹn với nó rồi. Mình nói anh cũng quen cụ Lưu Trọng Lư à. Anh nói chứ sao, tao có một chương trình thơ Lưu Trọng Lư nhạc Trần Tiến rất ấn tượng, đến chết cũng không quên.
Mình đến dự lễ vì tình đồng hương chứ không hề quen biết cụ. Nhà mình
với nhà cụ đối diện nhau qua sông Gianh. Nếu vạch một đường vuông góc
với sông Gianh từ nhà cụ thì đường đó băng qua nhà mình ở bên kia bờ. Cụ
rời nhà đi làm cách mạng từ khi mình chưa đẻ làm sao mình biết đựợc cụ.
Mình rất tự hào được là đồng hương của cụ, dù cụ ở huyện Bố Trạch nhưng
lúc nào mình cũng coi cụ cùng làng cùng xóm với mình. Anh Lưu Trọng
Văn, con trai cụ, gọi điện cho mình, nói chết quá mày ạ, cuốn tuyển tập
Lưu Trong Lư in lộn huyện Bố Trạch quê tao ra huyện Quảng trạch quê mày,
dân Bố Trạch đang phản đối ầm ầm. Mình nhăn răng cười he he, nói rứa
thì dân Quảng Trạch lời to.
Thật
sự nể anh em Lưu Trọng Văn quá, chả cần biết Nhà nước có nhớ hay không,
tự mình tổ chức một lễ kỉ niệm cho cha thật sang trọng và ấm áp, khách
dự toàn những người nổi tiếng nhất làng văn nghệ trong thành phố. Có cả
cụ Phạm Duy, chị Trà Giang. Cụ Nguyễn Văn Tý đi đứng không còn vững nữa
cũng cố lết đến, thật cảm động. Chẳng bù con cái những cụ khác, chết là
hết, nhà nước có làm gì thì làm chứ họ chẳng bao giờ nghĩ tới. Có một
nhà văn cực nổi tiếng, viết sách rất nhiều, nhưng khi cụ mất đi con cháu
trong nhà không hề có ý thức thu gom bản thảo, sách vở của cụ để lưu
giữ. Mình muốn tái bản một cuốn sách của cụ, khi hỏi các con cụ thì ai
cũng lắc đầu cười trừ, họ chẳng biết cuốn đó giờ nằm ở phương nào. Thế
mới biết anh em Lưu Trọng Văn thật có hiếu.
Nhưng buổi lễ dài quá, có lẽ nó lẫn giữa hội thảo với lễ kỉ niệm, càng
về cuối càng không biết cái lễ này sẽ kết ra làm sao. Trần Tiến bấm nháy
mình chuồn, nói đi ra từng thằng một nhé, đừng để Lưu Trọng Văn thấy,
nó buồn. Mình ngồi nghe cũng đã nản, nghe anh rủ là đi liền. Anh khoác
vai mình ra xuống cầu thang, nói vẫn biết mình bỏ dở cuộc này là rất tệ
nhưng cái tính tao thế, đứng đắn một lúc thì được chứ đứng đắn dài dài
là chịu không thấu. Mình cười hì hì, nói anh em mình giống nhau.
Mình quen Trần Tiến từ năm 1987, khi anh kéo băng nhạc Rock đen trắng
ra Huế diễn hai đêm, đêm nào người xem cũng chật rạp. Diễn xong anh kéo
mình với anh Tường ( Hoàng Phủ Ngọc Tường) nhậu nhét thâu đêm. Chả hiểu
sao đêm thứ hai Thanh Lan bỏ đoàn vào Sài Gòn, một mình Trần Tiến gánh
cả chương trình hai tiếng đồng hồ, chương trình vẫn sôi động như
thường. Khán giả vô cùng hào hứng, tuyệt không một ai bỏ về.
Khả
năng tự tung tự tác của Trần Tiến thật phi thường. Năm 1992, anh với
Hồng Ngọc ghé qua nhà mình ở Quảng Trị, nói tao thấy cái xe Jeep ở Lao
Bảo thích quá mà không đủ tiền, mày bày trò cho tao kiếm tiền đi. Mình
cười hề hề, nói xong ngay. Nhưng anh tính hát vo à. Anh nói chỉ cần máy
kiếm cho tao cái ghi ta thùng là được. Mình ok liền, mượn ngay rạp hát
Quảng Trị, rồi lên đài truyền thanh Thị xã loan báo, nói a lô a lô nhạc
sĩ Trần Tiến và ca sĩ Hồng Ngọc rất cảm động khi đi qua Quảng Trị, mảnh
đất 81 ngày đêm máu và nước mắt, đã quyết định dừng chân lại nơi đây,
thực hiện một chương trình ca nhạc Tình yêu và Đất nước…hi hi.
Bà con Thị xã Quảng Trị kéo đến chật kín rạp, chưa bao giờ rạp này khách
đông đến thế. Với một cái ghi ta thùng, Trần Tiến và Hồng Ngọc chơi
trọn một chương trình rất hấp dẫn, dân Quảng Trị sướng ngây ngất. Mấy
năm sau hãy còn nhắc.
Trần
Tiến kiếm tiền rất dễ nhưng chưa bao giờ thấy anh giàu. Kiếm bao nhiêu
anh nhậu bấy nhiêu, nhậu đến xu cuối cùng, chẳng cần biết ngày mai rồi
sẽ sống ra sao. Hôm về Huế diễn, anh nhậu với mình đến sáng. Anh gọi bia
rượu đồ mồi tơi tới cho hơn chục người nhậu nhẹt say sưa. Mình say, ngủ
tới trưa mới tỉnh thì nghe nói anh bắt xe tải vô Sài Gòn rồi. Chả hiểu
sao anh không đi tàu lại đi xe tải, mình đoán chắc ông này lãng tử thích
đi xe tải vi vu thỏa chí tang bồng, đâu biết anh vét hết tiền nhậu đêm
đó, đến nỗi không có tiền mua một cái vé tàu. Năm sau gặp, hỏi thì anh
cười khì, nói khổ thân tao, đã không tiền phải xin đi nhờ xe tải, vào
đến Bình Thuận xe tải đâm phải một xe tải khác, thằng xế gãy chân, tao
nằm đói một ngày trời mới xin được xe khác vô Sài Gòn.
Năm
1996 anh sang Nga, du ca khắp nước Nga. Lúc về gặp mình ở Hà Nội, chỉ
thấy anh đứng nói suông không hề kéo mình vào quán như mọi lần. Mình
trêu anh, nói bác bây giờ khẳm tiền rồi, chắc đang ở tình trạng thiếu
năm phân đầy trăm cây, tiết kiệm ghê quá. Anh moi ra một rúp, nói thu
nhập chuyến du ca của tao đây này. Mình chả tin. Anh cười, nói người ta
du ca, tao du côn ca. Kiếm được đồng nào nhậu và yêu đồng đó, bò về tới
đây được là phúc. Cái kiếp du côn ca của tao thật chán mớ đời.
Hi
hi… nghĩ cái số kiếp Trần Tiến cũng hay. Thuở bé nhạc nhẽo chả quan
tâm, chỉ chúi mũi học giỏi cả toán lẫn văn, thế rồi bỗng trở thành nhạc
sĩ. Trần Tiến học cấp 2 trường Trưng Vương Hà Nội, trường này trước 1962
toàn con gái, sau mới tuyển cả học sinh nam. Anh khoe, nói tao là lứa
đầu tiên vác cu về trường Trưng Vương đấy nhé. Cấp 2 anh giỏi văn nổi
tiếng trường, đã giỏi văn lại hát hay, mấy em học cùng trường mê tít.
Lên cấp 3 lại học giỏi toán cực kỳ, giải nhất toán Miền Bắc năm 1963 hay
1964 chi đó. Anh nói chiến tranh đã biến số kiếp tao thành kiếp du côn
ca, nếu không có chiến tranh rất có thể tao làm toán giỏi như Ngô Bảo
Châu, hèn ra cũng viết văn được như mày.
Đúng
vậy. Tốt nghiệp phổ thông vừa lúc chiến tranh phá hoại Miền Bắc bùng
nổ, Trần Tiến đi TNXP vào tận Bố Trạch, Quảng Bình “phá đá mở đường
Trường Sơn”. Từ đó mới tòi ra bài hát TNXP ra tiền tuyến, sau sang Lào anh có thêm bài Cô gái Sầm Nưa. Trần Tiến trở thành nhạc sĩ lừng danh từ khi nào không biết. Hồi bé mình nghiện bài Cô gái Sầm nữa,
hát đi hát hát lại cả trăm lần nhưng chả biết tác giả là ai. Một hôm
rượu say với anh, mình trương gân cổ hát rống lên mấy câu, sai nhịp lạc
phách tùm lum. Anh trợn mắt lên nhìn mình, nói này thằng kia, đừng có
xúc phạm bài hát của tao. Khi đó mới biết Trần Tiến có những bài hát rất
nổi tiếng từ tuổi hai mươi. Phục lăn.
Năm
1979 chiến tranh biên giới Trung- Việt, khi đó mình đang học năm cuối
Bách Khoa, có một nhóm ca khúc chính trị biểu diễn ở sân trường. Ba cô
gái rất xinh ôm ghi ta hát bài Những đôi mắt mang hình viên đạn xúc
động đến nỗi mình đã bật khóc, cả ngàn sinh viên đêm ấy đứng lặng ngắt,
nước mắt rưng rưng. Chả hiểu sao mình cứ đinh ninh bài ấy là của Phan
Nhân, mới hôm qua đây thôi mình ớ người, té ra là của Trần Tiến.
Cuộc
nhậu ở nhà Nguyễn Mạnh Tuấn kéo dài tới ba giờ chiều, nói đông nói tây
cuối cùng cũng quay về câu chuyện Biển Đông đang nổi sóng. Trần Tiến có
khá nhiều ca khúc chính trị nổi tiếng nhưng anh rất ghét phải ngồi nghe
chuyện chính trị. Ngồi nhậu đâu hễ người ta bàn chuyện chính trị là anh
kiếm cớ chuồn liền. Có lẽ duy nhất buổi nhậu hôm qua là anh không bỏ về.
Anh ngồi im nghe anh em bàn tán, mặt mày buồn xo.
Bất chợt Trần Tiến cất tiếng hát. Anh hát bài Những đôi mắt mang hình viên đạn. Lúc đầu còn hát nhỏ sau anh hát to, rất to. Sự bùng nổ cảm xúc cố kim nén hiếm hoi của Trần Tiến: Đoàn
quân lặng im, nhìn đàn em bé, từng đôi mắt đen xoe tròn, từng đôi mắt
mang hình viên đạn, từng đôi mắt sáng lên cháy lên như ngàn viên đạn,
từng đôi mắt quê hương trao cho đoàn quân/ Người chiến sĩ hãy giữ lấy…
Anh đột ngột dừng lại giữa chừng, ngồi rũ ra không nói gì. Rất lâu sau
anh ngước lên rưng rưng nhìn mình, nói Biển Đông đang nổi sóng mà tao
già mất rồi mày ạ. Khốn thế.
- Nguyễn Quang Lập
0 nhận xét :
Đăng nhận xét