Chào mừng bạn đến với Weblog daoduythanh!

Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017

Rồi như đá phôi phai

Trái đất vẫn tròn
mặt trời vẫn lên,
Cây vẫn xanh ru tình trong mắt lá.
Mây vẫn lang thang ngêu ngao cùng gió,
Đời vẫn phiêu du như kẻ trốn tìm?

Màu thời gian
trong giọt nắng lung linh,
Vẫn soi bóng mình trên đồng hồ đá.
Những vòng xoay khắc linh hồn tạo hoá,
Chợt chạnh lòng thương nhớ tới người xưa.

Quá khứ trở về
trong tiếng hát lời ru,
Để vỗ cánh những ước mơ khát vọng.
Trong sâu thẳm cõi suy tư trầm mặc,
Đá hoá tâm hồn – nảy lộc mùa xuân.

Một chút xao lòng
– một chút bâng khuâng,
Anh nhận thấy bóng hình em đến lớp.
Bài học cuộc đời mấy khi ai đã thuộc,
Sao vẫn miệt mài ghi chép đến ngây ngô?

Ơ ngoài kia
nắng vẫn ghẹo nàng thơ,
Bẻ bóng cọ già chao nghiêng cành nhớ.
Trong mắt đá ẩn hiện từng con số,
Trăm năm đời người thoáng một giấc mơ…

Cũng từ đây
và biết đến bao giờ,
Tìm lại cho em tuổi thơ đã mất.
Anh vẫn nghe con tim mình thầm nhắc.
Thời gian rồi cũng như đá phôi phai…

0 nhận xét :