Chào mừng bạn đến với Weblog daoduythanh!

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Câu chuyện thứ nhất - Những chuyện khó tin – có thật

Tôi hoang mang và sợ hãi





Tôi quá sợ hãi giây phút này, khi tôi không còn đường trốn tránh nữa mà buộc phải đối diện với bản thân khi viết ra sự thật câu chuyện bấy lâu nay tôi vẫn chôn giấu. Tôi phải cay đắng thừa nhận rằng, hơn 50 năm qua, tôi đã sống đớn hèn với chính mình với gia đình tôi và với tất cả những người thân quanh tôi.

Thưa quý tòa soạn!

Mọi chuyện bắt đầu từ mối tình đầu tiên của tôi với một người con gái cùng làng. Mối tình học trò đắm say và mãnh liệt. Chúng tôi đã từng hẹn thề với nhau sẽ chờ đợi nhau dù cho chân trời góc bể. Tốt nghiệp cấp 3, tôi đỗ vào đại học, còn người yêu tôi thi vào Trường Sư phạm Mầm non học ở trong tỉnh.

Từ giã tuổi học trò, tạm xa người yêu, tôi lên thành phố học đại học. Có ai đó đã nói rằng: "Tình yêu đầu tiên là trò chơi cuối cùng" có lẽ thật đúng với tôi. Tôi lên đại học, và như biết bao chàng trai ham mê một chân trời mới lạ, tôi đã vướng vào sợi dây lằng nhằng của tình ái. Tôi đã phản bội H, mối tình đầu của tôi vì cung mạng yêu đương của tôi có vẻ đa tình hơn người khác khi cùng lúc song song với H, tôi có tình cảm với một cô bạn gái học cùng lớp đại học. Chưa biết tôi yêu người con gái nào hơn người con gái nào nhưng tuổi trẻ, lửa gần rơm dĩ nhiên là sẽ bén cháy thật mạnh, sẽ thiêu đốt chính những người trong cuộc khi tôi xa H mà lại ở rất gần T, người bạn gái học cùng. Dù biết yêu một lúc hai người là không phải với đạo lý, nhưng tôi là thằng đàn ông đa tình, không thể cưỡng lại được ngọn lửa tình yêu bùng phát.

Tất cả rồi cũng đến lúc vỡ chuyện vì tôi không thể yêu cùng lúc hai người, không thể phân thân đời mình ra làm hai thằng đàn ông khác nhau để đáp ứng đủ tình cảm cho cả hai cô. Cuối cùng, trong một lần H đánh đường ra Hà Nội thăm tôi, H đã chết điếng người khi chứng kiến tôi và T tay trong tay mặn nồng. Sau lần va chạm ba bên ấy, H không nói một lời nào, chỉ khóc và khóc. Mối tình đầu của tôi trôi qua trong một nỗi tiếc nuối pha chút ân hận của tuổi trẻ. H trở về quê ngay hôm ấy với gương mặt đẫm nước mắt. Tôi không đủ can đảm để nói với H một lời nào cả. Tôi chỉ biết xin lỗi H và xin H hãy quên tôi đi như quên một kẻ đa tình phụ bạc.

H từ đấy cũng im lặng, không hề trách móc tôi một lời nào. Cô ấy sống âm thầm hơn, lặng lẽ hơn. Vì nhà hai đứa ở trong một thôn nên mọi chuyện của nhau đều tường tận. Sau đó ít lâu, H tốt nghiệp ra trường và đi dạy mẫu giáo ở trường huyện gần nhà. Tôi vẫn tiếp tục học những năm cuối còn lại của bậc đại học.

Mối tình với T, cùng với việc học hành năm cuối đại học dường như đã không còn cho tôi tí thời gian trống nào để nhớ đến H hay để nỗi ân hận vì đã phụ tình với H len vào thời gian của tôi. Mỗi lần nghỉ hè, trở về nhà, cha mẹ tôi vẫn thông tin cho tôi đều đặn và chi tiết về H. Từ ngày H ra trường đi dạy học, H chưa yêu ai. Mỗi lần nghỉ cuối tuần, H trở về nhà vẫn một thân một mình. Lần nào về nhà, H cũng sang nhà cha mẹ tôi, khi thì tấm bánh, khi thì miếng vải tặng mẹ tôi may áo, khi thì bao thuốc lá cho cha tôi vì ông rất ghiền thuốc lá. Tình cảm của H dành cho gia đình tôi mỗi ngày một sâu nặng cho dù, giữa tôi và H giờ đây chỉ còn là bạn bè.

Tôi tốt nghiêp đại học ra trường và trở về công tác ở tỉnh nhà. Tôi lập gia đình với T và sống một cuộc sống hạnh phúc. Mỗi lần cùng vợ con về thăm nhà, cha mẹ tôi vẫn hay kể chuyện H với bao tình cảm yêu thương trìu mến. Cha mẹ tôi nói với vợ chồng tôi: "H không may mắn làm con dâu của cha mẹ, nhưng cha mẹ coi H như con gái trong nhà. Các con xem tình cảm của H đối với cha mẹ mà tôn trọng và yêu quý cô ấy. Chúng mày lớn cả rồi, phải cư xử cho đàng hoàng".

Cha mẹ tôi nói vậy nhưng kể từ ngày tôi lấy vợ, tôi hầu như không khi nào gặp H, mà hình như chỉ duy nhất gặp một lần trong đám cưới tôi. Đám cưới tôi, với tư cách là bạn cũ, H đi dự và còn trang trí phòng cưới, bày bàn tiệc bánh kẹo giúp chúng tôi ở hội trường cơ quan. H làm tất cả mọi việc tất bật lo cho đám cưới của tôi như lo cho chính một người anh. Vợ chồng tôi rất xúc động. Với lại, nhìn tình cảm thật tâm, trong sáng của H, tôi cũng an lòng thụ hưởng hạnh phúc, mà không phải băn khoăn gì nhiều.

Thế rồi bẵng đi một thời gian, tôi bận bịu với việc đứa con đầu lòng ra đời và bận bịu cho một cuộc sống mới thì đùng một cái, chỉ ít lâu sau khi vợ tôi sinh con, tôi nhận được tin bố mẹ tôi thông báo em trai tôi cưới vợ. Tôi ngạc nhiên vô cùng và thầm mừng cho em trai tôi. Em trai tôi không được may mắn như những đứa con khác của cha mẹ là từ nhỏ, em bị bệnh bại não cho nên trí óc của em phát triển chậm chạp, em rất hiền lành tốt bụng nhưng không được sáng dạ như người khác. Chính vì thế em không được đi học, chỉ ở nhà quanh quẩn việc đồng áng và giúp bố mẹ lặt vặt. Tôi cũng chưa từng nghe cha mẹ nói đến chuyện em trai tôi có người yêu hay có ý định lấy vợ. Cả nhà tôi xác định sẽ chăm nuôi em đến hết đời vì người thiểu năng trí tuệ như em, khó có thể có được một cuộc hôn nhân thực thụ.

Vợ chồng tôi khăn gói mang con về quê để cùng cha mẹ lo đám cưới cho em trai. Khi tôi về đến nhà, nhìn thằng em dại của tôi ngơ ngác chạy vào chạy ra rối rít cùng cánh trai làng trong xóm dựng rạp đám cưới, cũng là lúc tôi sững sờ khi cha mẹ tôi thông báo, cô dâu của đám cưới, vợ của em trai tôi chính là H, cô giáo dạy mầm non, người yêu đầu đời của tôi và là người con gái mà cha mẹ tôi nhất mực thương quý.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, đợi cho vợ và con đi ngủ, tôi ngồi trước mặt cha mẹ và xin cha mẹ tôi giải thích vì sao lại có sự việc này. Cha mẹ tôi gạt nước mắt sùi sụt trong hạnh phúc. Mẹ tôi kể, lần nào sang thăm cha mẹ, H cũng hỏi han thằng Q (em trai tôi) khi thì đơm cho nó cái cúc áo bị rách, khi thì dạy cho nó học chữ cái. Hai chị em quấn quýt nhau lắm. Thằng em thua chị 2 tuổi, ngơ ngơ, ngác ngác là thế nhưng biết ngóng chị H, biết vui khi chị H tới. Thế rồi một hôm, hai chị em đang ngồi trò chuyện với nhau, cha mẹ thấy thằng Q đòi cưới vợ, mà cô dâu nhất định phải là chị H.

Cha mẹ mắng em, giải thích cho em rằng đó là chuyện vớ vẩn, không ngờ, H lẳng lặng thưa chuyện với cha mẹ bằng lòng làm vợ em con. Cha mẹ lúc đầu không tin nổi, nhưng trước thái độ nghiêm túc của H và sự quyết tâm của H muốn làm vợ em con, cha mẹ đã khuyên bảo H nhưng nó nhất quyết không nghe. Cha mẹ H thì mất đã lâu, nhà còn mấy anh chị em cũng đã có gia đình riêng hết, việc của H, H tự quyết. Thế là cha mẹ bảo nhau: "Nhà mình ăn ở phúc đức nên gặp điều lành", và quyết định thông báo cho con. Thôi, em mình thiệt thòi vậy nhưng vẫn có người thương là quý lắm, huống chi người đó lại là bạn cũ của con, từ lâu cha mẹ thương quý như con gái.

Đêm hôm đó, tôi lao đi tìm H. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm xa cách, tôi nhìn H rõ ràng hơn, gần gụi hơn trong một cảm xúc vừa đau đớn vừa chua xót. H vẫn đẹp, chỉ có điều H gầy đi, già hơn, gương mặt buồn lặng lẽ hơn, tiều tụy hơn so với những người con gái cùng tuổi. Nét buồn của người con gái độ chín xuân thì càng làm cho H có sức lôi cuốn đặc biệt. Tôi đã gần như cáu bẳn và riết róng khi hỏi H, tại sao H lại dại dột làm điều nghĩa hiệp vô lý, hy sinh tuổi xuân thì, hy sinh đời con gái để làm vợ một người đàn ông ngớ ngẩn, dù người đàn ông ấy là em trai của tôi.

Tôi đã nói chuyện với H rất lâu, cả giận dữ, cả van xin cô nghĩ lại, đừng vì một chữ hận tình vì tôi phụ bạc H mà H giết chết đời mình như thế. Mà H giết đời H như thế cũng có nghĩa là H giết đời tôi, giết đời em trai tôi và giết đời bao nhiêu người khác nữa. Nghe tôi nói vậy H lạnh lùng nói với tôi: "Anh nhầm lẫn rồi. Chuyện của anh và em qua đã lâu, bây giờ chúng mình đã là bạn bè từ lâu, em như đứa em gái của anh và như người con gái trong gia đình với cha mẹ. Anh đừng tưởng em vẫn còn yêu anh hay tiếc nuối mối tình đầu với anh. Anh sai rồi. Em không chỉ yêu Q mà em thương cậu ấy nhiều lắm, em muốn là người vợ chăm lo cho cuộc đời khiếm khuyết của Q. Anh hãy trở về nhà của anh đi và lo cho chính cuộc sống hạnh phúc của anh. Đừng can thiệp vào chuyện riêng của em và xin anh hãy nghĩ lại cho đúng, anh về nhà đi. Em không muốn nói chuyện này nữa".

Phải mất hàng tháng trời sau đám cưới của thằng em trai ngớ ngẩn của tôi, tôi mới lấy lại thăng bằng và bắt đầu bớt những cơn mất ngủ triền miên. Tôi bị ám ảnh kinh khủng ánh mắt dài dại và nụ cười ngờ nghệch của em trai tôi trong ngày cưới khi ngồi bên cạnh cô dâu trên bàn chủ tọa. Ngày xưa, đám cưới cô dâu chưa có váy cưới hay áo dài truyền thống như bây giờ. Chú rể không comple, cà vạt, cô dâu không váy áo, giản dị trong chiếc áo hồng và quần âu màu xanh. H trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt buồn phảng phất với nụ cười ẩn chứa một nỗi niềm sâu thăm thẳm mà không một ai dễ gì chạm tới.

Q, em trai tôi suốt bữa tiệc cứ cười ngây ngô bên cô dâu của mình. Đám cưới tưng bừng, vui và náo nhiệt nhưng giấu trong đó là tiếng thở dài len lén của người thân đôi bên thương cảm cho cuộc hôn nhân "chồng thấp vợ cao, như đôi đũa lệch so sao cho vừa". Bạn bè ở trường mẫu giáo nơi H dạy cũng đến dự đám cưới không sót một ai. Quà cưới cho đôi trẻ là đôi chậu, là mâm, là ấm nhôm, bát đũa. Ai cũng mừng cho Q em trai tôi có một người vợ hơn cả mơ ước, nhưng đồng thời cũng thoáng chút chạnh lòng buồn cho H số phận kém may mắn không có được một tấm chồng xứng đôi vừa lứa. Cha mẹ tôi vui lắm, liên tục chấm nước mắt, bà con cô bác láng giềng ai cũng thương và chúc phúc cho đôi trẻ. Vậy mà tôi chát điếng một cảm giác đắng lòng.

Tôi không giải thích nổi, không hiểu được vì sao H lại chọn Q, một thằng con trai ngớ ngẩn để làm chồng, mà thằng con trai ấy lại là em trai của người yêu cũ, một mối tình đầu đã khiến cho H phải ứa lệ vì đớn đau. Tại sao H lại làm vậy, vì hận tôi, muốn trả thù tôi hay là gì thì tôi không thể nào hiểu được căn nguyên của việc H quyết định. Bởi H là người con gái hiền dịu, không có khả năng để hận hay trả thù ai, huống hồ trả thù tôi. Mà trả thù mối tình đầu làm gì khi phải hy sinh cả đời xuân sắc của người con gái. Việc đó thật vô lý, và không thể chấp nhận được. Hay H muốn tôi đau lòng trong sự héo hon tàn lụi của chính cuộc đời H. Điều đó cũng thật khó giải thích bởi H không phải là dạng người nuôi mối hận trong lòng ngày một lớn để trả thù ai. Tình cảm của tôi với H dù mãnh liệt đến đâu thì cũng chỉ là mối tình đầu tiên của lứa tuổi học trò sáng trong. Chúng tôi chưa phạm vào điều thiêng liêng của nhau để mà có thể sau khi chia tay, vì điều đó mà ôm mối hận.

Tôi hoang mang và sợ hãi (kỳ 2)





Kể từ ngày H trở thành em dâu và về làm dâu gia đình tôi, một chút gì đó gợn lên trong cuộc sống bình yên và suôn sẻ của tôi nhất là mỗi khi nhà có việc lớn như tết nhất, giỗ chạp, gia đình tôi lại về quây quần cùng với vợ chồng H và cha mẹ trong ba ngày tết để cúng đơm, giỗ chạp, để lo việc đại sự của cha mẹ.

Không phải là tôi không có nhu cầu sum họp bên cha mẹ, mà tôi sợ cái cảm giác đắng lòng khi nhìn H phơi phới nhan sắc mặn mà bên đứa em trai ngây ngô và tội nghiệp của tôi. Không phải tôi còn yêu H, còn luyến tiếc mối tình học trò thơ ngây vụng dại mà tôi luôn vấp phải một nỗi xót xa nào đó khi nhìn thấy gương mặt H chan chứa hạnh phúc mỗi khi ở bên thằng em trai ngây dại của tôi. Tôi không thể hiểu nổi tâm trạng thật của H, cũng không lý giải được tại sao H lại chọn em tôi mà không phải là bất kỳ người đàn ông khỏe mạnh khôn ngoan khác. Bấy nhiêu những mặc cảm đó khiến cho tôi ít khi mang vợ và các con trở về nhà thăm cha mẹ, trừ những ngày giỗ chạp lễ tết. Nhìn cảnh vợ chồng con cái tôi sum vầy chơi đùa, H sẽ chạnh lòng bên người chồng thiểu năng trí tuệ. H sẽ có sự so sánh, rồi cô ấy sẽ cảm thấy buồn khổ mà nghĩ quẩn. Chính vì vậy, khi nào nhớ cha mẹ, có việc cha mẹ nhắn tôi về, là tôi lại tìm mọi cách để về một mình, về thật nhanh và đi thật nhanh. Tôi sợ phải ở lại ăn những bữa cơm H nấu. Những bát canh cua mát ngọt, những mẻ tép đồng H cất công cải thiện. Tôi sợ cái dáng lụi cụi của H bên luống rau, tôi sợ lòng tôi sẽ lại trào lên những xúc cảm có phần đau đớn. Tôi quẩn quanh với ý nghĩ vì tôi mà H đã lựa chọn một cuộc sống như vậỵ.

Dường như đọc được ý nghĩ của tôi, có lần H đã chủ động nói với tôi: "Cuối tuần ngày nghỉ, anh cứ đưa chị và các cháu về chơi với ông bà. Ông bà già rồi, mong các cháu về lắm. Anh đừng nghĩ gì cả, em rất yêu em trai anh và thương nhà em lắm. Em sống vì anh ấy, chứ không có một chút nào trong tình cảm của em dành cho anh nữa đâu. Anh yên tâm nhé, đừng để cha mẹ phải buồn vì vắng con vắng cháu". Sau lần trò chuyện ấy, tôi có nhẹ lòng hơn được chút ít.

Nhưng cuộc đời đâu có dễ chiều theo lòng người. Khúc quanh của số phận tôi, hay chính số phận H, hay đó là số phận của gia đình tôi đã đột ngột ập tới. Lần ấy, trong khi vợ và hai con tôi đang đi nghỉ mát theo chế độ cơ quan, tôi ở nhà một mình thì nhận được tin em trai tôi bị tai nạn. Tôi phi xe máy về nhà thì mới biết em trai tôi nghịch dại, trèo cau bị ngã sụn xương sống. Tôi về và cùng với H đưa em trai tôi đi bệnh viện bó nẹp xương sống.

Suốt buổi H chỉ khóc, nước mắt ngắn dài và ôm ghì lấy chồng mình trong nỗi xót thương mà dường như quên mất có người thứ 3 là tôi đang ở bên cô ấy. Nhìn H lo cho em trai tôi, chăm sóc em trai tôi từng ly từng tí như người mẹ chăm sóc đứa con to đầu mà vẫn còn nghịch dại, tôi xót H đến ứa nước mắt. Giờ thì tôi càng tin rằng H yêu thương em trai tôi thực sự. Tình yêu ấy còn sâu sắc, cao cả thiêng liêng hơn cả tình yêu trai gái đơn thuần.

Mấy đêm vật vã ở bệnh viện trông chồng, H không ăn, không ngủ, không cả tắm giặt, người gầy tọp đi. Được 3 hôm, em trai tôi dần ổn định, tôi chủ động đề nghị chở H về nhà mình tắm giặt và nghỉ ngơi cho lại sức. Đây cũng là lần đầu tiên sau mấy năm về làm dâu nhà tôi, H mới biết nhà riêng của tôi. Hôm ấy, vừa về đến nhà tôi, H nằm vật ra ngủ một giấc ly bì. Lần đầu tiên tôi đi chợ về lo cơm cháo cho H để lát nữa H tỉnh dậy còn có thứ mà ăn và đưa vào cho em trai tôi. Tôi làm bếp xong, H vẫn chưa dậy. Lúc này đã 9h đêm, tôi quyết định đánh thức H dậy đi tắm để kịp ăn uống rồi đưa cháo vào bệnh viện. H dậy và rất ngạc nhiên khi biết cô đã ngủ một giấc 3h đồng hồ liền. H đi tắm, tôi lấy tạm quần áo của vợ mình cho H mặc.

Các anh chị ơi, không biết có phải do trời xui đất khiến hay trong mỗi một người đàn ông đều tiềm tàng một con quỷ ẩn mình. Không biết do vô tình hay hữu ý mà cửa buồng tắm H khép hờ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy thân thể của H, người yêu đầu đời trong mối tình trong trắng của tôi, giờ đã là em dâu của tôi. Tôi không ngờ H đẹp đến như vậy. Đẹp và tinh khôi đến mức tôi cảm thấy tuyệt vọng vì đau đớn, tại sao một người con gái như H lại phải làm vợ đứa em trai dở ngây dở dại của tôi. Và không kìm nổi mình, con quỷ trong tôi thức giấc.

Khi H vừa bước ra khỏi phòng tắm mát rượi thì tôi lao vào H bế thốc H lên giường. H ngạc nhiên mà không hề chống cự, không la hét, hay bất bình. Tôi chỉ cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể H, da thịt H sởn hết gai ốc, và H run rẩy, run rẩy như một cọng lá non trước cơn mưa rào. H không còn trẻ nữa, đã 30 tuổi, và than ôi, tôi điếng người khiếp hãi vì sau cơn cuồng mê mất hết cả lý trí, tôi hoảng sợ khi kịp hiểu ra rằng, H vẫn còn trinh trắng. Tỉnh cơn cuồng mê, tôi quỳ sụp xuống dưới chân H mà khóc, mà quỳ lạy.

H không trách tôi một lời nào cả, H lặng lẽ mặc quần áo và trở vào bệnh viện ngay lập tức. Từ đó trở đi H im lặng, im lặng và không nói, không nhìn tôi, không oán hận hay khinh bỉ. H im lặng cho đến khi đứa bé trong bụng H cất tiếng khóc chào đời.

Ngày H sinh con cũng là ngày em trai tôi trút hơi thở cuối cùng trên tay tôi. Sau cú ngã, em trai tôi nằm bất động, không đi lại được, không nói được, mắt trân trối nhìn tôi như nhìn một vật thể lạ. Rồi em ra đi, thanh thản như chưa từng biết những đau khổ trĩu nặng của kiếp người. Em ra đi mà trên môi nở nụ cười mãn nguyện. H biết tất cả, linh cảm được tất cả mặc dù đám tang em trai tôi xong 3 ngày, tôi mới dám báo cho H biết tin và đón mẹ con H từ bệnh viện trở về nhà.

Đêm hai mẹ con H trở về nhà, cha mẹ tôi gọi tôi vào buồng để nói chuyện riêng với tôi. Mẹ tôi đã nói với tôi những lời cứa nát trái tim tôi: "Mẹ biết em dâu con là cô gái tốt, nó yêu thương em trai con thực lòng, và sẵn sàng hy sinh vô điều kiện vì gia đình mình. Nếu không có một tình yêu lớn hơn mọi thứ tầm thường khác, em dâu con không thể vượt qua được tất cả để ở lại ngôi nhà này. Nhưng có một sự thật là em trai con không phải là một người đàn ông bình thường. Em con không có chức năng của người đàn ông. Mẹ không hiểu ai là bố đứa con của H, nhưng mẹ muốn dù thế nào con cũng phải thương em dâu con, và coi đứa con H vừa sinh ra như là cháu ruột của mình. Nhớ là phải lo chu đáo cho hai mẹ con nó. Cha mẹ già rồi, không sống được mấy nữa, cha mẹ chỉ muốn tạo điều kiện cho H đi bước nữa. Con thu xếp, chờ cho cháu cứng cáp lớn khôn thêm chút nữa, con đón cha mẹ lên ở cùng với con, nhường lại toàn bộ ngôi nhà và gia sản của cha mẹ để lại cho em dâu con, để có ai thương nó, thì có điều kiện mà đi bước nữa, con nhé".

Tai tôi ù đặc, tôi không thể nghe hết được những gì mà mẹ tôi dặn dò. Tôi như một người chân bước trên mặt đất mà hồn xiêu phách lạc ở chín tầng mây. Sau cái giỗ đầu tiên của em trai tôi, cha mẹ tôi chưa kịp thu xếp để lên ở với vợ chồng tôi, nhường nhà cửa cho H thì H đã chủ động xin phép cha mẹ tôi và xin phép vợ chồng tôi bế con đi. H chỉ nói, con xin chuyển công tác vào vùng kinh tế mới, và con mang cháu đi cùng. Cha mẹ còn khỏe, H nhờ cậy vợ chồng tôi chăm nom bố mẹ giúp.

Mặc cho cha mẹ tôi khóc lóc hết lời van xin H ở lại, nhưng H nhất quyết ra đi. H bế con ra đi, đứa con trai mặt mũi giống cha nó như đúc. Nhìn cháu bé, mẹ tôi cứ than vắn thở dài hay là mẹ nhầm, rằng em trai tôi vẫn còn thiên chức đàn ông mà mẹ không phát hiện ra. Nhìn cháu, cha mẹ tôi càng dứt khoát là giọt máu của nhà mình rồi, càng cố để giữ H ở lại. Thế nhưng, H im lặng, nhất mực ra đi. Ngày ra đi, mặc cho mẹ tôi nằm rũ ra vì thương con, thương cháu, H cất bước vội, chỉ với tay nải quần áo trên vai và đứa con chập chững tập đi.

Từ bấy đến nay, cũng đã hơn 20 năm trôi qua, hai mẹ con H chưa một lần trở lại, cũng chưa một lần viết thư về báo tin hai mẹ con ở nơi đâu, tình hình thế nào. Vợ tôi có giục tôi mấy lần đi tìm mẹ con H để xem em dâu và cháu mình bây giờ ở đâu, sống ra sao. Tôi rất muốn đi tìm nhưng tôi sợ cuộc gặp gỡ sẽ nhiều nước mắt. Với lại tôi nghĩ, H đã có sự lựa chọn riêng, tôi cần phải tôn trọng quyết định của H. Và sự lựa chọn của H tốt cho cả tôi, cho cô ấy, cho đại gia đình của tôi, tóm lại là cho tất cả. Trong thâm tâm tôi thầm cảm ơn sự cao thượng của H. Vì thế khi vợ tôi giục tôi đi tìm H và cháu về, tôi nói với vợ mình rằng hãy để cho H được yên và tôn trọng quyết định của cô ấy. Nếu H cảm thấy cần liên lạc, hay cần trở về, tự H sẽ làm điều đó mà không cần tôi phải đi tìm.

Nhưng than ôi! Cuộc đời đâu đã hết những khúc quanh của số phận. Hai tháng nay, tôi phát hiện ra có dấu hiệu chớm của căn bệnh ung thư đại tràng. Tôi gần như suy sụp. Sau thời gian điều trị tích cực và mổ xong, bác sỹ khẳng định với tôi là ung thư chưa di căn, chưa phát triển và cứ điều trị kịp thời như hiện nay, chắc chắn tôi sẽ khỏi bệnh. Chao ôi, tôi như người chết đi sống lại, nhận tin từ bác sỹ, tôi chỉ biết khóc ròng. Cuộc đời con người là vậy, cận kề cái chết rồi mới biết mình khát sống và yêu cuộc sống này vô bờ. Tôi nghĩ đến H, đến em trai tôi, đến gia đình và tôi không thể không khóc. Dù gì thì tôi cũng phải đi tìm H và đứa con của H trở về để quỳ xuống mà tạ tội.

Lúc này, bệnh tật chưa khỏi hẳn, với lại tôi không đủ can đảm để nói ra sự thật một lần tôi phạm tội với H để mà tạ lỗi với vợ tôi và cũng là tạ lỗi với H. Tôi chọn cách gửi đi câu chuyện này tới quý báo kèm với lời nhắn tới mẹ con H. Xin mẹ con H hãy tha thứ cho tôi, và hãy trở về với gia đình. Mọi người luôn mong một ngày mẹ con H sẽ trở về quây quần sum họp. Nếu bức thư này in báo và kịp đến với H, thì ở chân trời góc biển nào, tôi cũng xin H hãy nghe tôi giãi bày tâm sự.

Còn một điều băn khoăn nữa là cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào hiểu nổi vì sao H lại lựa chọn em trai tôi, gia đình tôi cho cuộc sống của H, một cuộc sống bất hạnh nhiều hơn là hạnh phúc. Có phải vì H quá yêu tôi nên đã tìm cách để trả thù tôi. Hay H thực sự thương xót em trai tôi nên tự nguyện hy sinh cuộc đời mình vì cậu ấy. Tôi không thể nào trả lời được.

  • TVN. Hà Nam

"Gửi ông TVN, người tôi từng yêu thương và thù hận”!

(Thư của "cô H" khi đọc bài "Tôi là kẻ có tội" in 2 kỳ trên Báo CAND





Tôi không định lên tiếng đâu, sau tất cả những gì đã xảy ra quá đủ cho một đời người cả tôi và ông đều đau khổ. Bây giờ, tôi đã đi quá xa nơi tôi sinh ra, lớn lên và lưu giữ nửa phần ký ức của cuộc đời buồn. Tôi không thể quay trở về nữa. Càng không muốn khơi gợi lại dẫu chỉ là một chút những kỷ niệm cũ mà tôi muốn chôn sâu. Nhưng tình cờ biết được ông hiện đang bệnh nặng, sống chết có thể nay mai. Tôi đắn đo mãi. Tôi không thể trở về bên ông, nói vài lời, hay thắp cho ông nén nhang khi ông lâm chung.

Tôi đã quyết tâm giã từ tất cả kể từ ngày tôi ôm con ra đi, vì thế coi như tôi và ông không còn nợ nần nhau điều gì. Nhưng nghĩ đến nghĩa tận, cuối cùng, tôi quyết định viết thư cho ông qua tòa báo. Tôi không muốn gửi trực tiếp cho ông vì có thể nó ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của ông khi đã đề huề con cháu. Tôi chọn cách gửi cho quý báo, bức thư có đến được với ông hay không cũng là tuỳ duyên trời định đoạt vậy.

Mọi thắc mắc của ông về tôi, tôi xin được giải đáp để ông rõ. Tôi đã từng yêu thương ông vô cùng, và cũng trở nên hận thù ông vô cùng kể từ ngày ông bước chân vào đại học, ông phụ tình tôi, phụ luôn lời thề ước để đến với người con gái khác. Tôi yêu ông, bởi thế mà tôi không thể nguôi quên được hình ảnh ông.

Kể từ lúc ông dẫn người con gái khác về nhà ra mắt bố mẹ rồi làm đám cưới. Tôi như kẻ chết đi sống lại nhiều lần. Với một người con gái thôn quê như tôi, học hành giỏi giang như ông, thì ông là một thần tượng về mọi thứ. Có được tình yêu của ông, tôi đã thầm cảm ơn trời phật. Tôi tự hứa nếu không làm vợ được ông tôi nguyện sẽ cắt tóc đi tu. Thời của ông và tôi, người con gái nào có chút học hành cũng cầu mong có một tình yêu đắm say và lãng mạn như vậy.

Nhưng tôi đã không thể cắt tóc đi tu khi bị ông phụ bạc. Tôi còn quá yêu ông nên mối thù hận ông sâu nặng đến mức tôi đã mụ mị, đã điên dại, đã lặng lẽ đi theo ông với ý nghĩ là cho hết cuộc đời mình. Ông không thuộc về tôi, tôi chẳng còn gì để mất, chẳng còn gì để giữ. Tôi đau đớn nhìn người con gái khác đi bên ông, sinh nở những đứa con cho ông, hạnh phúc với vai trò làm vợ.

Tôi đã lủi thủi trong cảm giác đơn lạnh, và tôi không biết mình đã làm gì với mối tình của mình. Tôi nhắm mắt đưa chân chấp nhận về làm em dâu ông, làm vợ người con trai thiểu năng, bệnh thần kinh của nhà ông để có được cảm giác tôi vẫn là một thành phần máu mủ trong gia đình ông, một gia đình mà tôi ước ao vô cùng được bước chân vào đó với tư cách là con dâu.

Không được làm vợ ông, tôi chọn giải pháp đau đớn là làm vợ em trai tàn phế của ông. Lựa chọn của tôi làm cho tôi thỏa mãn cảm giác tôi vẫn được gần gũi ông theo một cách nào đó, được là một phần trong gia đình của ông theo một cách nào đó.

Và còn nữa, cảm giác hận ông, trả thù ông và làm cho ông giày vò đau đớn khi tôi bất hạnh. Ông đã linh cảm đúng rằng tôi trả thù ông, trả thù mối tình bạc bẽo giữa tôi và ông bằng cách khi tôi chấp nhận bước chân về làm vợ em trai thiểu năng của ông. Nhưng ông không hề biết đến một sự thực nữa sau tất cả, đó là tôi vẫn còn yêu ông, yêu và khát khao ông mãi mãi.

Cũng có thể ông trời đã động lòng với mối tình dị thường của tôi mà ban cho tôi giây phút tôi thuộc về ông để rồi trong cơn hoan lạc đầu đời của một người con gái chưa từng nếm mùi chăn gối, tôi đã có được ông vĩnh viễn. Chắc ông đã ngạc nhiên lắm, sung sướng lắm, và cũng đau lòng lắm, ám ảnh lắm, khi hơn 30 tuổi rồi tôi vẫn còn là người con gái trinh tiết như buổi đầu yêu ông, đến với ông trong mối tình duy nhất.

Chắc ông đau đớn lắm khi biết tôi làm vợ rồi, làm em dâu của ông rồi mà tôi vẫn còn trinh. Tôi không cần biết ông nghĩ sao, chỉ biết rằng sau giây phút được sống thật với chính mình một lần duy nhất trong đời, tôi thấy mình trống rỗng và vô nghĩa.

Có lẽ, em trai ông, người chồng bất hạnh của tôi chính là thiên sứ trời mang xuống để giải thoát cho tôi khỏi những mù lòa, luẩn quẩn của tôi chăng? Tôi đã trả thù ông được rồi. Đủ để cho ông đau khổ, dằn vặt, và ám ảnh. Nhưng có một thứ ngoài mong đợi của tôi, đó là giọt máu ông để lại trong lần ấy.

Tôi đã bối rối và đau khổ vì tôi không dám mong đợi nhiều đến thế. Tôi không có quyền làm cho thêm một ai đau khổ vì mối tình bị phụ bạc của ông và tôi. Có phải là nghiệp chướng ông trời trừng phạt tôi không khi theo lẽ thường tôi và ông không đến được với nhau lẽ ra tôi phải quên ông đi để yêu một người con trai khác và lập gia đình, chứ không phải là đeo đẳng vào cuộc đời ông để trả thù.

Khi đứa con trong tôi biết quẫy đạp cũng là lúc tôi hiểu rằng chính tôi mới là kẻ có lỗi, tôi cần phải rời khỏi gia đình ông, rời khỏi ông vĩnh viễn. Chính tôi mới là kẻ cần được tha thứ chứ không phải là ông. Cuộc đời vốn dĩ vẫn cắc cớ như vậy. Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Khi ta cố đạt được thứ ta muốn thì ta sẽ mất đi nhiều thứ khác lẽ ra ta có được. Con người trong vũ trụ này mới bé nhỏ làm sao, sinh li tử biệt là lẽ tự nhiên của trời đất không ai cưỡng được.

Tôi mang con ra đi vì muốn chạy trốn mọi tội lỗi trong tâm hồn mình. Tôi là người mẹ không bao giờ được tôi tha thứ. Tôi ôm con trong lòng và nghĩ như vậy. Tại sao tôi lại làm cho con tôi khổ, làm cho số phận của con tôi không bình thường ngay khi hình thành. Tại sao tôi lại ích kỷ đến nhẫn tâm như vậy chứ.

Và ông biết đấy, tôi đã trốn chạy mãi mãi. Lý do 20 năm tôi không một lần ngoái đầu trở về là vì tôi cảm thấy tôi có lỗi, giày vò lương tâm. Toà soạn báo đã nói đúng: Sống trong oán hận chỉ làm dày thêm oán hận mà thôi. Tại sao tôi lại làm như thế chứ. Tại sao tôi lại độc ác với chính tôi, và với ông, với cả em trai ông đến như thế chứ. Tôi khóc rất nhiều.

Tôi đã nuôi con trai ông khôn lớn. Con trai ông giờ đã là người rất thành đạt. Tôi xin lỗi ông vì con chưa từng biết bố đẻ của mình là ông cho đến khi tôi viết bức thư này. Trước đó, tôi chỉ nói với nó rằng, bố của con đã mất ngay khi con chưa lọt lòng. Tôi mang nó lên chùa sống cùng tôi. Hai mẹ con tôi đã lớn lên trong nhà chùa, ngày ngày bạn với kinh kệ, phật pháp.

Con trai ông giờ đã là nhà sư trụ trì ở một ngôi chùa không lớn lắm nhưng cũng đủ cho tâm hồn mẹ con tôi tĩnh lặng và không gợn nỗi sầu khổ. Con trai ông đã lựa chọn sự nghiệp tu hành mà không vì bất kỳ lý do nào. Tôi cũng không khuyến khích nó chọn nghiệp hành đạo. Tôi muốn nó ra cuộc sống bên ngoài, sống bình thường như bao người khác và lấy vợ sinh con.

Nhưng cuộc đời có phải cứ muốn là được. Tôi tôn trọng lựa chọn của con. Vậy là ý nguyện tu hành khi xưa, khi bị ông phụ bạc đến lúc ấy mới có duyên để đạt đạo. Tôi ngày ngày vẫn tụng kinh niệm phật cầu siêu cho những linh hồn sầu khổ ai oán. Tôi đã cảm thấy thanh thản và hết vướng bận cho đến ngày vô tình đọc được câu chuyện của chúng ta ở trên báo.

Tôi đã thú thật hết với con trai và xin con một lời khuyên làm sao cho phải đạo với ông. Thật may, con trai tôi khuyên tôi viết bức thư này gửi tới ông thay cho gặp mặt. Con trai tôi nói rằng, đối với kẻ tu hành thì coi như không có bất kỳ một mối quan hệ ràng buộc nào ở cuộc đời bên ngoài. Thế nên ông thấu hiểu cho mẹ con tôi.

Biết ông bệnh nặng, tôi tụng kinh niệm chú cho ông qua được hoạn nạn. Nếu không qua được, thì đó cũng là số trời, ông cứ thanh thản mà đi nhé. Vĩnh biệt ông".

  • Theo CAND


0 nhận xét :